Shutter Island (2010) | Đảo Kinh Hoàng là bộ phim tâm lý, kỳ bí Mỹ, đạo diễn bởi Martin Scorsese, có sự tham gia của Leonardo DiCaprio trong vai chính. Phim được đánh giá là một trong những bộ phim vô cùng cân não và khó hiểu. Nội dung phim xoay quanh chuyến công tác của thanh tra Edward "Teddy" Daniels điều tra sự biến mất của một nữ sát nhân trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần trên một hòn đảo hẻo lánh. Tuy nhiên, khi vừa đặt chân đến đảo, một cơn bão đã cắt đứt mọi liên lạc và hoàn toàn cô lập vị thanh tra giữa thái độ kỳ quái, bất hợp tác của những bác sĩ và bệnh nhân trên đảo. Teddy phải tìm kiếm những manh mối và dấu vết đến sự thật, trong hy vọng có thể thoát khỏi hòn đảo bí ẩn này.
Tổng hợp những dòng phim có liên quan có thể bạn sẽ thích.
Nhiều người trong chúng ta nghiện cảm giác "tư duy" logic khi xem phim rất hy vọng những bộ phim này sẽ không khiến bạn chóng mặt. Xem Thêm
Cảnh báo: Shutter Island là một bộ phim khá cân não, và đó là điểm hay nhất của phim. Bài viết dưới đây tiết lộ hoàn toàn nội dung phim và giải thích hầu hết các tình tiết quan trọng - có thể ảnh hưởng đến trải nghiệm xem phim của bạn. Nếu bạn chưa xem phim, khuyên bạn nên xem thử trước khi đọc bài viết này.
Sau 6 lần xem lại Shutter Island (2010) | Đảo Kinh Hoàng, tôi bỗng nhận ra rằng… đây vốn không phải một bộ phim khó hiểu, tất cả mọi nội dung chính đã được trình bày gần như đầy đủ ngay trong khoảng 15 phút đầu phim, không chỉ qua lời tường thuật của bác sĩ Cawley mà còn qua thái độ của các sĩ quan cảnh sát, giám thị, các bệnh nhân, và thậm chí rất nhiều chi tiết có ý nghĩa cũng được thể hiện qua từng câu thoại, biểu cảm nhỏ của mỗi nhân vật. Điều thú vị nhất là nghệ thuật "lừa dối" của đạo diễn. Khi ông ấy hứa hẹn với người xem về một bộ phim có tính trinh thám, siêu hack não, rồi khéo léo cài cắm những manh mối giả về những sự kiện không có thật (những ảo tưởng của Teddy), hầu như tất cả khán giả đều mải miết chạy theo những giả thiết nghi ngờ (vở kịch của ekip bệnh viện tâm thần), lật đi lật lại và phức tạp hóa vấn đề, tuyệt đối không tin sự thật vốn vô cùng đơn giản, được kể ngay từ đầu (qua lời tường thuật của bác sĩ Cawley) và không ngừng tìm kiếm một "sự thật" thú vị, hấp dẫn hơn thay vì chấp nhận sự thật đơn giản.
Bộ phim xoay quanh Andrew Laeddis. Vợ Andrew bị trầm cảm, một lần khi về nhà, anh kinh hoàng nhận ra vợ đã nhấn nước giết chết 3 đứa con của họ. Tất cả cảm xúc tan nát, anh bắn chết vợ và bản thân cũng phát điên, bị giam tại khu C - nơi dành cho những bệnh nhân nguy hiểm nhất của viện tâm thần Boston's Shutter Island Ashecliffe. Bởi sự thật đối với anh quá tàn khốc, anh ta tự tưởng tượng ra những câu chuyện khác nhau để đánh lừa bản thân (Edward Daniels và Rachel Solando là phép đảo chữ của Andrew Laeddis và Dolores Chanal). Các bác sĩ tại bệnh viện đã vô cùng nỗ lực để điều trị, việc thanh tra "Eddy" đến bệnh viện để điều tra vụ án chỉ là một màn kịch công phu mà toàn bộ đội ngũ bác sĩ, y tá, và đơn vị cảnh sát cùng nhau nỗ lực thực hiện với hy vọng có thể mang lại những biến chuyển cho bệnh tình của anh.
Mặc dù nội dung chính vô cùng đơn giản và đã được phô bày ra gần như ngay những phút đầu phim, tôi đã đọc qua vô số tranh luận và giả thiết khác nhau của fan phim suốt 12 năm qua. Không chỉ bị cuốn theo 3 - 4 nhánh ảo tưởng của nhân vật chính, người ta thậm chí còn đưa ra hàng chục âm mưu khác nhau và chưa từng ngừng tranh cãi vì bộ phim này. Tôi tin rằng đây là thành công lớn của đạo diễn và những diễn viên đã hóa thân vô cùng thuyết phục vào nhân vật của mình.
Nếu bạn xem qua phim 1 - 2 lần, và cảm thấy ác cảm với bác sĩ Cawley, đó chính là những gì nhà làm phim muốn bạn nghĩ - đó chính là nỗi ác cảm, xa cách, nghi ngờ và lo sợ của bệnh nhân tâm thần đối với ông bác sĩ mà đạo diễn đã truyền đạt thành công cảm xúc ấy đến bạn.
Những tình tiết đã tiết lộ phần nào sự thật ngay từ phút đầu trong phim bao gồm:
Đoạn đối thoại giữa Teddy và giám thị trại giam… Ngay khi Teddy cùng cộng sự Chuck đặt chân đến bến cảng, người của giám thị Mc Pherson giữ chặt súng và gần như ngay lập tức vây quanh họ, gương mặt mỗi người đều đầy lo âu. Teddy nói "Người của các anh có vẻ hơi căng thẳng." - sự căng thẳng này là bởi họ đều biết Teddy là bệnh nhân nguy hiểm nhất của bệnh viện. Cuộc đối thoại giữa Teddy và Mc Pherson từ bến cảng đến cổng viện cũng rất kỳ quặc nếu bạn để ý kỹ… Khi Teddy hỏi về vụ việc của nữ bệnh nhân trốn viện, Mc Pherson nói "Anh phải nói chuyện với bác sĩ Cawley về trường hợp này…". Rõ ràng Mc Pherson là giám thị, người chịu trách nhiệm an ninh của bệnh viện phải nắm rất rõ các sự kiện trong vụ việc, và việc hợp tác giữa giám thị và thanh tra cảnh sát là tất yếu, ông đã từ chối cung cấp thông tin bởi đây vốn là một vở kịch, và phần lời thoại đó không thuộc chuyên môn của ông.
Tiếp theo, trong cuộc đối thoại giữa Teddy và bác sĩ Cawley, ông này đã không ngừng nhắc đến những tình tiết như "chết đuối", "sự an ủi", "sự bình yên", và gần như kể lại 2/3 sự kiện đã xảy ra trong vụ việc của Andrew để gợi cho Teddy nhớ lại. Tuy nhiên, khi Teddy sắp nhớ, anh lại bị đau đầu dữ dội - một biểu hiện trí óc anh từ chối đối mặt với sự thật và tiếp tục đắm mình trong vai diễn thanh tra.
Ngoài ra trong nhiều câu thoại, bác sĩ Cawley cũng đã thể hiện mình là một người đầy trách nhiệm… Khi Teddy gọi nữ bệnh nhân trốn viện là "ả tù nhân", bác sĩ Cawley đã chữa lại: "Là bệnh nhân… Việc của chúng tôi là điều trị cho các bệnh nhân. Chúng tôi không phán xét họ.". Chỉ trong tâm tưởng sợ hãi, xa cách và nghi ngờ của Teddy sau này đã vẽ nên những nhánh áo tưởng khác nhau mà Cawley không khác gì một cơn ác mộng trong đó, mà lý do rất đơn giản: ông muốn lôi anh về hiện thực.
Nếu bạn vẫn lăn tăn vì nghe các giả thiết khác có vẻ hấp dẫn hơn, câu thoại của một bệnh nhân khác biết về câu chuyện của Teddy đã nói với anh: "Mày muốn khám phá ra sự thật, mày phải để cô ta ra đi…" (ý nói những ký ức đau khổ về vợ con) và Teddy đã xác nhận câu trả lời, gần như đang khóc: "Tôi không thể!". Vì sao một bệnh nhân tâm thần lại biết câu chuyện của Teddy - thanh tra cảnh sát chỉ vừa mới lên đảo?
Andrew hoàn toàn biết rõ rằng mình đã mắc phải rối loạn tâm thần, nhưng tại thời điểm kết phim, anh hoàn toàn tỉnh táo và đầy đau khổ. Anh ta đã tự lựa chọn cái kết cho mình, tiếp tục giả điên và để các bác sĩ thực hiện phẫu thuật não, để thoát khỏi tất cả những ký ức mà anh sẽ không bao giờ chấp nhận.
Tóm tắt lại toàn bộ câu chuyện, đạo diễn đã vô cùng thành công khi khéo léo dẫn dắt chúng ta ngồi nghe một người tâm thần kể chuyện trong suốt 140 phút, và có thể vẫn sẽ quay lại nghe câu chuyện ấy… thêm lần nữa.